Himiko hay
Pimiko (卑弥呼,
Himiko hay
Pimiko? , qua đời khoảng
248 CN) là một
nữ hoàng và pháp sư bía ẩn của
Yamataikokucủa nước
Wa (Nhật Bản) cổ đại. Trong các triều đại đầu ở Trung Quốc
Nhị thập tứ sử ghi lại quan hệ triều cống
giữa Nữ hoàng Himiko với nhà
Tào Ngụy (220-265), ghi lại rằng nhân dân
thời kỳ Yayoi chọn bà làm minh chủ sau hàng
thập kỷ chiến tranh giữa các vị vua của nước Wa. Lịch sử sơ khởi Nhật
Bản không nhắc đến Himiko, nhưng các nhà sử học liên hệ bà với các nhân
vật thần thoại như Nữ hoàng
Jingū, người cũng làm Nhiếp chính
(200-269) trong cùng thời gian với Himiko. Các tranh luận học thuật về
nhân dạng của Himiko và đại điểm lãnh địa Yamatai của bà dữ dội từ
[[thời Edo[[, với các ý kiến giữa phía Bắc đảo
Kyūshū hay
tỉnh Yamatomà ngày nay là
Kinki. "Cuộc tranh luận Yamatai", như Keiji Imamura
viết(1996:188), là "cuộc tranh luận lớn nhất về lịch sử cổ đại Nhật
Bản."
Cả hai sử liệu cổ nhất của Nhật Bản,
Kojiki năm
712 (古事記 "Cổ Sự ký") và
Nihon Shoki năm 720 (日本書紀 "Nhật Bản thư kỷ"), đều không đề cập đến Nữ hoàng Himiko.
Tuy nhiên, chúng bao gồm ba tư tế của Hoàng tộc khá trùng hợp với bà:
Yamato-totohi-momoso, cô của
Thiên hoàng Sujin (Thiên hoàng theo truyền
thuyết thứ 10 của Nhật Bản, 97-30 TCN;
Yamatohime-no-mikoto,
con gái của
Thiên hoàng Suinin (Thiên hoàng theo
truyền thuyết thứ 11, 29 TCN-70 CN); và Nữ
Thiên hoàng Jingū (209-269 CE), vợ của
Thiên hoàng Chūai (Thiên hoàng theo truyền
thuyết thứ 14, 192-200 CE). Tuy vậy, những ngày tháng này không được
thẩm tra về mặt lịch sử.
Một ngoại lệ đáng chú ý về lịch sử sơ khỏi Nhật Bản bỏ sót mất Himiko
là Nihon Shoki đã trích dẫn “Ngụy chí} 3 lần. Năm 239, "Nữ vương
[女王] nước Wa" cử sứ thần đến nước Ngụy; năm 240, họ trở về "với một sắc
dụ cùng ấn và dải lụa "; vă năm 243, "Vua [王] nước Wa lại cử một vị
trong thần làm sứ giả triều cống ". Điều này hé lộ việc người biên soạn Nihon
Shoki đã cố tình lờ đi phần đề cập đến Himiko trong “Ngụy chí”.
Yamato-totohi-momoso (倭迹迹日百襲) (Oa Tích Tích Nhật Bách Tập), người cô
tư tế của Thiên hoàng Sujin, được cho là đã tự sát sau khi biết rằng
chồng mình là người lừa gạt rắn thần. Kojiki không đề cập đến bà,
nhưng “Nihon Shoki” tả lại bà là “cô của Thiên hoàng về đằng cha, một
người đàn bà đanh đá và thông minh, người có thể đoán trước tương lai".
Sau hàng loạt những thảm họa của đất nước, Thiên hoàng "tập hợp 80 vạn
thần linh " và hỏi về tương lai. Yamato-totohi-momoso được
Ōmononushi-nushi ("Thần của tất cả các thần và linh hồn ") nhập vào và
nói.
"Tại sao Thiên hoàng lại đau buồn vì tình trạng nhiễu loạn của đất
nước? Nếu người tôn thờ chúng ta một cách đúng đắn thì đất nước chắc
chắn sẽ tự ổn định." Thiên hoàng hỏi: "Vị thần nào đang chỉ dẫn cho ta
đó?" Câu trả lời là: "Ta là vị thần cư ngụ ở trong biên giới nước
Yamato, tên ta là Oho-mono-nushi no Kami.")
Trong khi việc thờ phụng vị thần (từ
Núi Miwa) này
“không hiệu nghiệm”, Yamato-totohi-momoso sau đó lấy ông ta.
<blockquote>
Sau khi Yamato-toto-hi-momo-so-bime no Mikoto trở thành vợ của
Oho-mono-nushi no Kami. Tuy vậy, vi thần này chưa bao giờ được thấy dưới
ánh sáng ban ngày, mà chỉ vào ban đêm. Yamato-toto-hi-momo-so-bime no
Mikoto nói với chồng mình: "Ta chưa bào giờ thấy tướng công vào ban
ngày; ta không thể chiêm ngưỡng rõ ràng vẻ mặt oai phong của chống ta;
ta cầu xin người có thể hoãn lại một chút, để ta có thể trông thấy vẻ uy
nghi của khuôn mặt chàng. Vì thần tối cao trả lời: "Điều ngươi nói hoàn
toàn đúng. Sáng mai, ta sẽ vào nhà vệ sinh của nhà ngươi và ở trong đó.
Ta hy vọng người sẽ không kinh hãi khi nhìn thấy hình dạng của ta."
Yamato-toto-hi-momo-so-bime no Mikoto hơi bối rối về việc này. Chờ cho
đến khi ngày đã tàn, bà nhìn vào phòng vệ sinh của mình. Ở đó có một con
rắn nhỏ xinh đẹp, cũng dài và dày như sợi dây buộc quân áo. Ngay sau
đó, bà hoảng sợ, và thốt ra lời cảm thán. Vị thần tối cao xấu hổ, đột
ngột biến thành hình người, nói với vợ mìn: "Người không biết dằn lòng
mình lại, mà lại làm ta xấu hổ; ta sẽ khiến người phải xấu hổ." Đạp lên
khoảng không vô tận, vị thần bay đến núi Mimoro. Đến đây
Yamato-toto-hi-momo-so-bime no Mikoto nhìn lên hối hận. Bà thả mình
xuống ghế, một chiếc đũa đâm xuyên qua bộ phận sinh dục của bà khiến bà
qua đời. Bà được chôn cất tại Oho-chi. Sau đó người cùng thời gọi ngôi
mộ của bà là Hashi no haka [Mộ đũa].
</blockquote>
Kofun Hashihaka (箸墓 "Trợ mộ") ở
Sakurai, Nara có liên quan đến thần thoại này.
Yamatohime-no-mikoto (倭姫命) (Oa Cơ Mệnh), con gái của Thiên hoàng
Suinin, người được cho là đã xây dựng
đền Ise cho Nữ
thần mặt trời
Amaterasu. Kojiki ghi lại bà là con thứ tư
trong số năm người con của Suinin., "Yamato-hime uy nhiêm, (là tư tế của
ngôi đền Ise)". Nihon Shoki cũng ghi lại giống như vậy về
"Yamato-hime no Mikoto" và cung cấp thêm nhiều chi tiết. Thiên hoàng
giao nhiệm vụ cho Yamatohime tìm một vị trí lâu dài cho đền thờ
Amaterasu, và sau khi lang thang nhiều năm, nữ thần mặt trời đã chỉ dẫn
cho cô xây dựng đền tại
Ise "nơi bà lần
đầu đi xuống từ trời".
Hoàng hậu Jingū (hay Jingō 神功) (Thần Công) được cho là đã làm nhiếp
chính sau khi chồn mình là Thiên hoàng Chūai qua đời (năm 200) cho đến
khi con trai bà là
Thiên hoàng Ōjin lên ngôi (Thiên hoàng theo
truyền thuyết thứ 15, 270-310). Kojiki và Nihon Shoki
cũng có ghi chép tương tự. Thiên hoàng Chūai muốn xâm lược
Kumaso, và trong
khi đang hỏi ý kiến các cận thần của mình, Jingū truyền đến một thông
điệp của thánh thần rằng con trai mình thay vào đó nên xâm lược
Silla. So sánh hai đoạn sau.
<blockquote>
Công chúng oai nghiêm Okinaga-tarashi, lúc đó, bị thần nhập … đưa ra
lời chỉ dẫn và khuyên bảo con trai mình: "Có một vùng đất ở phương Tây,
và vùng đất đó chất đầy các kho báu làm lóa mắt người, từ vàng và bạc
trở xuống. Ta giờ ban vùng đất đó cho nhà ngươi.
</blockquote>
<blockquote>
Vào lúc đó, một vị thần nhập vào người Nữ hoàng và chỉ dẫn bà nói:
"Tại sao Thiên hoàng lại phiền muộn vì việc Kumaso không đến triều yết?
Đó là một vùng đất thiếu trụ cột. Có đáng phải xuất quân tấn công nó
không? Có một vùng đất tốt hơn, vùng đất của báu vật, có thể so sánh với
sắc diện của mỹ nhân– vùng đất Mukatsu [đối diện], làm lóa mắt người.
Trên vùng đất đó có vàng, bạc và tràn ngập màu sắc tươi vui. Đó gọi là
vùng đất Silla có khăn trải giường từ “giấy dâu tằm”. Nếu người thờ
phụng ta đúng đắn, vùng đất này sẽ chịu thần phục tự nguyện, và lưỡi
gươm của ngươi sẽ không phải dính máu.
</blockquote>
Thiên hoàng nghĩ rằng vị thần này nói dối, vì ông chỉ nhìn thấy đại
dương ở phía Tây, và sau đó chết, có thể ngay lập tức (Kojiki)
hay sau khi xâm lược Kumaso (Nihon Shoki). Jingū được cho là đã
phát hiện ra mình có mang, tự mình lên kế hoạch và tiến đánh Silla thắng
lợi, hạ sinh vị Thiên hoàng tương lai, và trở về cai trị Yamato. Nihon
Shoki thêm vào rằng vì Jingū muốn biết vị thần nào đã nguyền rủa
Chūai, bà xây dựng một đền thờ, giải tán cơ quan tư tế", và nghe các vị
thần nói lộ ra việc của mình khi đi từ Ise (Amaterasu) và Mukatsu (lãnh
thổ Triều Tiên chưa biết tên). Mặc dù lịch sử thần thoại Kojiki
và Nihon Shoki cho rằng Jingū là Nữ hoàng đầu tiên của Nhật Bản,
các nhà sử học
thời kỳ Meiji loại bà ra khỏi
Danh sách Thiên hoàng Nhật Bản, do đó
Thiên hoàng Suiko ( 593-628) trở thành Nữ hoàng đầu tiên có thể thẩm tra
được trong lịch sử Nhật Bản.
Các nhà nghiên cứu đã khá vất vả để dung hòa được các nguồn lịch sử về
Himko của Trung Quốc và Nhật Bản. Trong khi “Ngụy chí” miêu tả bà là một
Nữ vương quan trọng trong thế kỷ 3 của Nhật Bản, các nhà sử học cổ Nhật
Bản cố ý tránh nói đến tên của Hiimiko, thậm chí khi Nihon Shoki
trích dẫn “Ngụy chí” về đoàn sứ thần từ nước Wa.
Một số tạo hình về Himiko